Chương 1: Ác mộng

Kute Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Quang cảnh hoang tàn của thành phố, những con đường, ngôi nhà đều bị phá nát, con người đang phải chạy trốn khỏi chúng, những sinh vật gớm ghiếc mang nhiều hình thù được gọi là IDC.
Chương 1: Ác mộng
Ảnh minh họa

Được viết tắt bởi từ Inanimate Dangerous Creatures (sinh vật vô tri nguy hiểm). Súng đạn, bom không thể làm gì chúng, những phần bị tiêu diệt sẽ lập tức lành lại, trở về như cũ. Những cảnh sát liều mạng bảo vệ người dân đều bị giết sạch. Có người chạy không kịp nên đã bỏ mạng, chúng cấu xé và ăn đến từng miếng cuối cùng của những kẻ xấu số. Những người sống sót, họ liều mạng chạy đến những chiếc xe cứu hộ để di tản. Ngày hôm ấy, nhân loại đã hiểu được thế nào là tận thế. Thành phố Raner, nơi được cho là thủ đô của thế giới với vẻ đẹp và sự phát triển bậc nhất nay đã trở thành một đống đổ nát.

50 năm sau.

Trời mưa tầm tả, cảnh vật xung quanh đổ nát, như thế vừa có một trận sóng thần quét qua, những ngôi nhà, mặt đường đều rất hoang tàn. Hình ảnh người dân trong một thành phố đã từng tươi đẹp đang chạy về phía đội cứu hộ để di tản khỏi những con quái vật mang vẻ ngoài kinh tởm đang đuổi theo và ăn thịt từng người một.

-Karma, hãy...sống xót, phải sinh tồn, dù không có ba đi nữa thì con nhất định phải sống, hãy sống và chứng kiến sự kết thúc của cơn ác mộng suốt 50 năm của nhân loại.

Giọng nói yếu ớt của một người đàn ông trung niên không còn mạch lạc, có vẻ sẽ bị dập tắt bất cứ lúc nào. Trước mặt ông là một cậu bé 5 tuổi đang nức nở khóc trong sự sợ hãi. Người đàn ông đã không còn chạy được nữa, chân trái của ông đã bị thương nghiêm trọng khi bị móng vuốt của con quái vật cào rách mất một phần thịt. Họ đang trong một căn nhà nhưng việc bị tìm ra chỉ là sớm muộn thôi. Ông đặt tay hai tay lên vai đứa con trai, ánh mắt nghiêm túc, ông chưa từng sử dụng ánh mắt này với cậu nhưng bây giờ việc này là cần thiết.

-Con...con muốn sống cùng ba...con không muốn ba phải chết. Con sẽ cô đơn lắm, sẽ không có ai làm bạn với con cả...

Gieo vào đầu một đứa trẻ 5 tuổi tham vọng sinh tồn bằng mọi giá, đó là điều cuối cùng mà ông có thể làm cho đứa con bé bỏng của mình. Và...lần đầu tiên trong cái ngày đáng nguyền rủa ấy, ông nở một nụ cười, một nụ cười hiền hậu của cha dành cho con trai.

-Nghe đây Karma, chắc chắn sau này con sẽ tìm được những người bạn mà con có thể tin tưởng, những người đồng đội sát cánh cùng con, những người có thể khóc vì con, cười vì con, lo lắng vì con. Thế giới này rộng lớn lắm, con sẽ không cô đơn đâu ta tin chắc. Và cuối cùng...ta sẽ nói luôn phần mẹ con...con trai à chúng ta đều yêu con nhiều lắm.

Bây giờ, không chỉ cậu mà cả người cha cũng rơi nước mắt. Ông đã nói những lời chân thành nhất của một người cha trước mặt đứa con trai. Ông đặt hết niềm tin vào cậu và dạy cậu rằng phải sống sót.

Rầm.

Con quái vật đã tìm đến nơi, nó màu xanh đen, cao 2m50, bò bằng tứ chi, có một mắt và cái miệng rộng. Một tạo hình kì dị, giống như thất bại của một thí nghiệm điên khùng lên một con chó vậy. Nó dò tìm xung quanh xem con mồi đang trốn ở đâu.

Người đàn ông cố gắng với cái chân đau khủng khiếp đưa con trai ra cửa sau ngôi nhà, con quái vật đã nhìn thấy họ và sẵn sàng lao đến bất cứ lúc nào. Ông đẩy vào lưng cậu bé.

-Chạy đi Karma...chạy hết sức về phía trước, hòa vào dòng người và con sẽ thấy có đội cứu hộ ở đó.

Cậu bé vẫn không chạy, vẫn đứng đó khóc và nhìn người cha của mình. Con quái vật đã di chuyển, nó bắt đầu chạy đến. Nhìn thấy cậu bé vẫn không chạy, ông nhìn cậu bằng đôi mắt đáng sợ rồi quát lớn.

-Chạy mau!!!

Cậu bé hoảng sợ, bắt đầu dốc hết sức vừa chạy vừa khóc nức nở. Cậu bất giác quay lại thì thấy cảnh cha mình bị con quái vật kia ngấu nghiến, nó cắn ông thành hai phần và nuốt tất cả vào cùng lúc. Nhìn thấy cảnh đó, đôi chân cậu như bị đông cứng, nó không thể nhúc nhích một chút nào. Cảnh cha mình bị ăn sống làm cho cả tâm trí cậu trống rỗng, không còn nghĩ đến việc khóc hay chạy nữa. Con quái vật thì lao đến chỗ cậu cực nhanh, nó mở to cái miệng như thể muốn cắn nát người khác vậy. Khi mà khoảng cách giữa cả hai còn chưa đến một mét thì.

Xoẹt

Âm thanh lạnh lùng phát ra, từ trên không một cô gái chừng 1‌8 tuổ‌i nhảy xuống và chém bay đầu con quái vật bò bằng tứ chi vừa mới nuốt người cha của cậu. Nó đổ ầm xuống và bất động. Cô gái không kiểm tra xem thứ đó đã chết hẳn chưa, quay lại nhìn cậu với đôi mắt ấm áp.

-Xin lỗi...chị đã không đến kịp để cứu ba em, nhưng đừng lo nữa, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Khuôn mặt cậu vô cảm, như một con búp bê, mọi thứ giờ đây trong mắt cậu đều không có màu sắc, như một cái ti vi trắng đen.

Nhìn thấy cảnh đó, cô gái không cầm lòng được mà ôm lấy cậu và nhẹ nhàng xoa đầu như một người mẹ an ủi con trai. Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt trên mái tóc, mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra từ cô gái làm mùi máu tanh của con quái vật bị lu mờ.

-Ổn rồi được chứ...em không sao nữa rồi...ba em đã cô gắng như vậy để em được sống, hãy cố gắng sống sót để không phụ lòng ông ấy.

Lại một lần nữa, chữ sống sót lại được nhắc đến trong ngày hôm nay. Nó mang một ý nghĩa đặc biệt, phải rồi...cha cậu đã hi sinh để đứa con của mình được sống, cậu có cảm giác sẽ khắc cốt ghi tâm từ này trong đầu. Từ lúc nào không hay, đôi mắt của cậu lại ngấn nước, lăn và chảy xuống gò má nhỏ bé.

-Ba...ba

Karma bừng tỉnh với tiếng gọi ba, bàn tay cậu nắm chặt, mồ hôi đầy người, sắc mặt rất tệ, trên khóe mắt không biết từ lúc nào đã ngấn nước.

-Mơ sao?

Cậu nhìn vào lòng bàn tay vẫn đang nắm chặt của mình, lau đi dòng nước mắt, buông lõng c‌ơ th‌ể, lấy ngón chỏ và ngón cái bàn tay phải rồi xoa hai bên sống mũi. Đó đã trở thành một thói quen, khi cậu cảm thấy căng thẳng, hành động đó sẽ giúp bản thân cảm thấy mình thư giãn hơn.

-Lâu rồi mới mơ thấy nhỉ? Vì hôm nay là ngày đặc biệt chăng?

Cậu tự hỏi rồi thở dài một hơi, leo xuống cái giường cũ kĩ hay phát ra tiếng cót két. Có lẽ vì mệt mỏi do buổi tập luyện ngày hôm qua nên cậu thấy c‌ơ th‌ể nặng nề hơn bình thường. Với đôi mắt ngái ngủ, cậu đi vào phòng vệ sinh và đánh răng, cậu vừa chải hàm răm của mình vừa suy nghĩ về giấc mơ lúc nãy.

-Chị ấy...là ai nhỉ?

Người đã cứu cậu lúc đó, một cô gái mái tóc đen dài, cậu không thể nhớ rõ trang phục hay khuôn mặt vì đã 12 năm rồi. Cậu không nhớ chuyện gì đã xảy ra sau đó, chỉ nhớ mang máng là khi tỉnh dậy, cậu đã ở trong một căn phòng, những người giống như bác sĩ kiểm tra c‌ơ th‌ể, sau khi xác nhận không có gì nghiêm trọng, cậu được giao lại cho khu huấn luyện. Nơi đây đào tạo ra những thợ săn chuyên nghiệp với mục đích tiêu diệt những con quái vật được gọi là IDC. Sau khi được cứu bởi cô gái bí ẩn kia, cậu được nuôi dưỡng bên trong khu huấn luyện. Tuy gọi là khu huấn luyện nhưng cũng có chỗ dành cho những đứa trẻ mất bố mẹ sau cuộc thảm họa IDC 50 năm về trước. Năm 10 tuổi, cậu bắt đầu tham gia huấn luyện, với thành tích luôn ở nửa trên, cậu được xếp vào top 10 người giỏi nhất khóa. Hôm nay là ngày thi tốt nghiệp. Cậu sẽ trở thành một thợ săn chính thức nếu được công nhận bởi giáo quan. Cậu vẫn luôn nhớ rằng, phải sinh tồn bằng mọi giá, đó là điều cuối cùng mà người cha yêu thương truyền đến cho cậu.

Mặc vào chiếc áo thun màu đen và cái quần dài màu đen, cậu khoác lên c‌ơ th‌ể một cái áo khoác xám dài đến đầu gối.

Bước ra khỏi cửa, cậu ngay lập tức gặp một cô gái nở nụ cười tỏa nắng.

-Chào buổi sáng Karma.

-Ờ chào buổi sáng Liya.

Một cô gái xinh xắn mái tóc bạch kim, thâ‌n hìn‌h nhỏ nhắn khoảng 1m65, mặc một cái áo tay ngắn màu trắng, váy dài gần đến đầu gối. Đáp lại nụ cười tỏa nắng đó, Karma mang đôi mắt ngái ngủ chào buổi sáng Liya.

-Sao hờ hững vậy?

Liya phồng má, tỏ vẻ giận dỗi nhưng điều đó không khiến đôi mắt Karma trở nên tỉnh táo hơn.

-Vậy cậu tìm tôi có gì không?

Liya gãi đầu.

-Chỉ là tớ muốn nhận lời khuyên từ người top 3 thôi, hôm nay là ngày thi tốt nghiệp mà.

Karma nhún vai.

-Bản thân cậu cũng top 5 đó thôi, hơn nữa nếu muốn nhận lời khuyên thì nên hỏi Renti đi, cậu ta top 1 mà, bản thân tôi không giỏi cho lời khuyên đâu. Vậy nhé, tạm biệt.

Nói rồi Karma quay người, vẫy tay rồi đi ra cửa để lại Liya thất vọng trong hành lang khu kí túc xá của khu huấn luyện. Cô đã định nói chuyện với Karma lâu hơn nhưng cậu vẫn luôn hờ hững như vậy. Nếu họ không quen nhau từ nhỏ thì có lẽ Karma chẳng thèm nói chuyện với Liya.

Hai người đã luôn chơi với nhau khi cả hai còn nhỏ, ba của hai người là hai đồng nghiệp, mẹ của Karma mất khi cậu mới 3 tuổi và ba phải đi làm suốt cậu nên thường xuyên được gửi sang nhà Liya chơi để mẹ của cô có thể chăm cho cả hai. Đến năm năm tuổi, ba của Liya phải chuyển công tác, ông phải đến khu nghiên cứu ở gần tổng bộ để xem tình hình những con IDC được các thợ săn bắt sống, ba của Karma cũng được mời nhưng ông lại từ chối, không rõ lý do. Thế là gia đình Liya chuyển đến thành phố Roone, nơi gần với tổng bộ. Sau ngày gia đình Liya chuyển đi được một tuần thì cũng là lúc thành phố Karake, nơi Karma sống chịu thảm họa IDC 12 năm trước. Sau khi được chuyển đến khu huấn luyện, Karma vô tình gặp lại Liya, Bố cô luôn phải công việc còn mẹ thì nghe nói đã mất trong một vụ tai nạn nên cô được gửi vào đây. Cô rất vui khi gặp lại Karma nhưng cậu đã thay đổi, từ một cậu bé hiều hậu, dễ thương, luôn luôn tươi cười nay chỉ còn lại một người ít nói, trầm lặng, luôn mang khuôn mặt vô cảm. Cô luôn tìm cách tiếp cận để nói chuyện với Karma từ lúc gặp cậu đến giờ nhưng chỉ là những câu trả lời qua loa.

-Cậu thực sự thay đổi rồi Karma.

Liya thở dài, cô buồn vì thấy người bạn của mình như vậy nhưng lại không giúp được gì. Cô đã biết biến cố của Karma, Liya cũng đã mất mẹ, cô cũng đau khổ lắm nhưng ít ra vẫn cô vẫn còn ba dù suốt ngày ông chỉ có nghiên cứu, nhất là sau khi mẹ mất thì ông càng vùi đầu vào công việc để quên đi nỗi đau. Karma thì khác, cậu không còn ai người thân nào nữa, dù ở đây toàn là những đứa trẻ mồ côi nhưng họ vẫn vui vẻ với nhau, Karma thì khác, cậu chỉ luôn ngồi một mình ở những yên tĩnh, nhìn lên bầu trời với cặp mắt ngái ngủ.

Nguồn Tin:
Tin liên quan: id: 11209
  1. Chương 2: Kí ức.
Video và Bài nổi bật