Không thấy cơm hỏi thì bủn rủn khi con gái bảo mẹ lạnh ngắt rồi

Baoanh Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Tôi ôm con gái nhỏ vào lòng mà hối hận tột cùng. Giờ chỉ mong vợ tôi không có mệnh hệ gì, nếu không tôi sẽ hối hận cả cuộc đời này thôi.
Không thấy cơm hỏi thì bủn rủn khi con gái bảo mẹ lạnh ngắt rồi
ảnh minh họa

Hai vợ chồng tôi kết hôn khi trong tay chẳng có gì. Cuộc sống cũng vì cái nghèo, cái khổ mà kéo theo không biết bao nhiêu là rắc rối, mâu thuẫn. Hai vợ chồng làm quần quật cả ngày mà vẫn chẳng đủ ăn. Gia cảnh lúc nào cũng túng thiếu. Tôi thì từ một người đàn ông chăm chỉ, hay lam hay làm bây giờ trở nên lười biếng, khó chịu mỗi khi phải động đến công việc. Rồi thì la cà nhiều với mấy ông trong xóm, các ông ấy rủ chơi bài bạ.c, lô đề.

Tưởng rằng hai thứ đó sẽ nhanh chóng giúp cho mình đổi đời. Nhưng chỉ có thấy rót tiền vào chứ chẳng lấy ra được bao nhiêu. Cũng biết là không thể chơi được nữa nhưng người ta bảo rồi, "bài bạ.c như có ma", dính vào rồi thì rất khó để dứt ra được. Làm được đồng nào, tôi nướng hết cả vào đó. Vợ chồng càng ngày càng mâu thuẫn vì chuyện đó. - Anh có muốn mẹ con tôi sống nữa không hay phải chế.t đi thì anh mới vừa lòng.

Anh không lo cho gia đình thì thôi, làm được đồng nào anh nướng hết vào mấy cái trò vô bổ đồng ấy. Anh đẻ con ra mà sao anh không thử xem anh nuôi con được bao nhiêu ngày. - Cô ít cái mồm thôi, lúc nào cũng phải gào toáng lên như thế thì mới chịu được à. Nhà này không phải mình tôi mới biết kiếm tiền, cô cũng đi làm suốt ngày đấy thôi, lấy tiền đấy mà nuôi con cô. Suốt ngày cằn nhằn, rách chuyện, mệt người.

Tôi khi ấy chẳng nghĩ được gì hơn ngoài những chuyện cãi vã với vợ. Tình cảm vợ chồng càng ngày càng rạn nứt nhưng tôi cũng chẳng quan tâm. Tất cả mọi thứ đã khiến tôi chán ngắt lắm rồi. Giờ chỉ có ra ngoài thì tôi mới tìm thấy được niềm vui mà thôi. 

Tôi khi ấy chẳng nghĩ được gì hơn ngoài những chuyện cãi vã với vợ. (Ảnh minh họa)Ai ngờ được ngày hôm đó, sau trận đàn đúm 3 ngày không về nhà với hội nhậu, tôi bắt đầu thấy mệt bã người, thèm cơm nên mò về nhà xem vợ có nấu không. Thế nhưng về nhà thì bếp núc nguội lạnh hết cả, giờ này là giờ cơm cơ mà.

Chắc con vợ thấy tôi không về nên cố tình không cơm nước gì đây. Dám coi thương tôi đến thế là cùng, tôi đập luôn một cái bát thị uy rồi quát lên: - Ở nhà làm cái gì mà giờ này không cơm nước. Định để cho thằng này đói à? Cái loại vợ con gì không biết? Quát to đến như thế, còn đập cả cái bát vỡ to như vậy mà vợ tôi vẫn không ra. 

Chẳng phải bình thường vợ tôi thính tai lắm hay sao chứ? Tôi chưa kịp quát đến câu thứ 2 thì con gái nhỏ chạy ra khóc lóc, kéo lấy tay tôi: - Bố ơi, con thấy mẹ lạnh ngắt rồi, gọi mãi không dậy! - Con nói cái gì đấy? - Bố vào xem mẹ nhanh đi. Con sợ lắm!

Giờ chỉ mong vợ tôi không có mệnh hệ gì, nếu không tôi sẽ hối hận cả cuộc đời này thôi. (Ảnh minh họa)

Tôi vội vã lao vào phòng xem có chuyện gì xảy ra thì đúng là người vợ đã lạnh toát. Hình như cô ấy lịm đi vì phát sốt lên rồi hay sao ấy.

Tôi vội vã gọi xe để đưa vợ đi viện bác sĩ nói chậm tầm 1 vài tiếng nữa vợ tôi sẽ không qua khỏi, cô ấy vị viêm ruột thừa cộng với ốm nên càng yếu. Tôi quay ra hỏi con gái: - Mẹ bị thế này từ bao giờ thế?

- Từ hôm qua ạ. Mẹ có gọi nhưng bố không nghe máy bố ạ. Mẹ ốm nhưng không cho con gọi ông bà sợ ông bà lo. Bố ơi sao bố lại bỏ mẹ con con đi chơi chứ? Bố hết thương mẹ con con rồi à.

Tôi ôm con gái nhỏ vào lòng mà hối hận tột cùng. Giờ chỉ mong vợ tôi không có mệnh hệ gì, nếu không tôi sẽ hối hận cả cuộc đời này thôi. Mải chơi, ích kỉ, đổ lỗi, tôi biến thành một người đàn ông tồi tệ. Giờ chỉ cần vợ khỏe lại, tôi nhất định sẽ tu chí, không khiến vợ phải buồn khổ nữa. Đúng là có những thứ, phải khi mất đi rồi người ta mới thấy hối tiếc, muốn giữ cho bằng được.    

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật